Hư Vô

CỘI NGUỒN


Từ đêm trời đất động tình
Trăng khuya vọng nguyệt trở mình mẩy đau
Em về ngủ với chiêm bao
Hóa thân tiền kiếp tượng bào trăm con.
 
Ta quằng quẩy gánh tìm non
Chân hoang phế đã gầy mòn hư hao
Bắt đầu một cuộc bể dâu 
Lên núi, xuống biển cơ cầu nhân duyên.
 
Từ em bước tới vô biên           
Ta ngồi hóa đá chờ đêm tượng hình
Bao giờ trời đất tái sinh                          
Ôm đời khóc lớn xuống bình nguyên xưa.
 
Tóc em dài đủ buồn chưa ?
Để đan thành sợi khói lùa dòng trăng
Biển xa con nước cạn dần
Tìm em, ta gặp tần ngần bóng ta…

Hư Vô

Được bạn: vdn 12.11.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CỘI NGUỒN"